Nhật ký cậu chàng 20 tháng

Người đăng: Gia Đình & Sức Khỏe Thứ Bảy, 24 tháng 3, 2012

Hai mươi tháng mà mới bập bẹ được chục từ khiến mẹ sốt cả ruột. Mẹ bèn sắm điện thoại đồ chơi để kích cậu tập buôn. Nhưng mẹ nhầm to rồi: cậu ma lanh hơn mẹ tưởng. Chậm nói chứ không phải là chậm trí tuệ, không tin mẹ thử đọc nhật ký của cậu xem!

Ngày 1: Hôm nay mẹ tặng mình món đồ chơi mới – chiếc điện thoại màu đỏ xinh xinh.

- Cưng xem này, - mẹ khoái chí nói – giờ thì con tha hồ gọi điện cho mọi người…

Hix, mẹ nghĩ mình là ai? Mình biết thừa cái điện thoại ấy là đồ dởm, nó chẳng có dây rợ gì và khi nhấc lên chả có tiếng tít tít nào. Tối về mẹ tíu tít khoe với bố rằng cái thứ vô dụng ấy sẽ giúp mình nhanh nói hơn, buồn cười mẹ quá !

Ngày 2 : - Con đã gọi điện chưa? – mẹ hỏi.

- Con gọi đi, gọi cho mẹ vui.

Được thôi, nếu mẹ muốn, thì đành vậy, mình sẽ…

Ngày 3: Ngay sau khi mẹ vừa đi làm, cô Khuyên bận phơi đồ, mình tiến tới cái điện thoại trên bàn phấn của mẹ. Mình biết thừa phải thao tác ra sao, bởi cả tỉ lần được chứng kiến mẹ nấu cháo điện thoại rồi… Chỉ đơn giản là nhấc ống nghe lên và bấm bấm.

Lạ thật, chẳng hiểu khi chưa có mình thì họ lấy ai để mà mua vui nhỉ?

Cũng mất vài lần chẳng thấy động tĩnh gì ngoài tiếng tút tút ngắn, nhưng cuối cùng thì mình cũng gọi được đến một nơi nào đó. Ít ra thì ở đầu dây kia cũng có người đáp lại… Thì mình cũng đàm đạo cho phải phép vậy! Mình đã nói bằng tát cả những từ mình biết nhưng cái ông ấy cứ lặp đi lặp lại hoài một câu. Thôi, mình bỏ đi, chơi cái son này của mẹ thích hơn! Tô son cho con mèo nhé!

Vừa đi làm về mẹ đã hỏi cô Khuyên là tại sao gọi điện về mãi không được. Rồi thấy cái ống nghe nằm chỏng trơ trên bàn, mẹ cầm lên nghe. Thế là mẹ bắt đầu kêu khóc rất ghê, mắng mỏ cô Khuyên rằng sao lại dạ dột để mình lại gần điện thoại. Khi bố về thì cơn stress của mẹ lại dấy lên lần nữa với mức độ còn kinh khủng hơn. Mẹ cứ lặp đi lặp lại rằng thôi thế là đi tong chuyến đi nghỉ Singapore, tiền mua vé máy bay còn chẳng đủ nữa là…

Và dĩ nhiên là chẳng có ai rảnh để khen ngợi mình, dù mình thấy, đây quả làm một chiến công hiển hách. Chứ không à, gọi sang tận Mỹ cơ mà!

Ngày 8: Mình thử ngồi đếm lại những từ mà mình có thể nói. Hồi Tết năm ngoái mình đã nói từ đầu tiên trong đời là á và tức là cá (vì mình thấy bố mang về cái cần câu), thế mà mẹ cứ cho rằng mình nói há và suy là đòi ăn nên liền mang bát bột ra. Giờ thì mình đã dư sức nói cá một cách rõ ràng rồi.

Sau đó mình học được từ ông (không) mà mình cực thích. Mẹ mình cũng biết nói rồi, và nếu như hứng chí mình sẽ hạ cố gọi bố nữa. Riêng tên cô Khuyên thì… thật khó!

Ngày 16: Giờ mình là fan của kênh BiBi. Ghét nhất là những lúc bố giành tivi để xem bóng đá. Mẹ thì luôn nói rằng mẹ rất để ý đến việc mình xem tivi và không để mình ngồi lâu trước màn hình. Nhưng đó là một lời nói dối. Mẹ đâu có quan tâm mình xem tivi bao lâu, miễn sao để yên cho mẹ buôn điện thoại…

Người ta bảo rằng tivi sẽ khiến trẻ kém thông minh, chậm nói. Cho nên nếu mình mà trở thành một tên đần thì cũng chẳng khó khăn gì việc tìm ra thủ phạm!

Ngày 17: Mình đã biết cách tắt, bật tivi và cả chuyển kênh nữa, thậm chí còn có thể diễn vài trò ảo thuật với nó.

Trò thứ nhất là: tháo pin ra và giấu vào chỗ nào kín kín như máy giặt chẳng hạn. Trò thứ hai: Giấu biến luôn remote đi (dưới cái chăn rách trong ổ mèo hay trong đống cát, đống lá mục ngoài vườn). Việc mất remote khiến bố mẹ cáu một thì việc tìm thấy nó (bê bết đất cát hay đầy mùi nước đái mèo) sẽ khiến họ cáu mười.

Nhưng trò thứ ba mới là phi thường nhất: chuyển kênh khi bố đang xem đá bóng. Cứ khi nào tiền đạo đang mặt đối mặt với thủ môn… mình ấn vèo một cái nút, thế là úm ba la, một vẻ đau đớn lẫn giận dữ khôn trả hiện lên trên gương mặt của bố tội nghiệp! Hà hà, quả là chưa từng có điều gì khiến mình khoái chí hơn trò này.

Ngày 21: Đi làm về, như thường lệ mẹ lại làm nước hoa quả cho mình.

- Con uống gì? Nước cam hay nước chanh? Mẹ hỏi…

- Chan, - mình đáp.

- Ok, chan đây, chan đây, - chẳng hiểu sao mẹ có vẻ thích thú với lỗi phát âm của mình đến thế!

Ngày 27: Bố đi làm về và như mọi khi, việc đầu tiên là rót một ly whisky. Mình giơ tay đòi

- Chon, chon (con con)! – mình biết rằng cái mẹo này sẽ làm bố mẹ thích chí.

- Con mà cũng whisky á? – bố cười lớn.

Đúng là rất dễ làm cho bố mẹ vui. Mẹ có vẻ khoái lắm và lấy thêm một cái ly thủy tinh nữa: - Cưng cũng uống whisky luôn, - mẹ làm bộ trang nghiêm tuyên bố rồi đi vào bếp.

Rồi mẹ trở lại với ly nước chanh. Mình nhoài người định cầm ly, nhưng mẹ không buông tay ra. Mẹ chẳng muốn mạo hiểm với chiếc ly thủy tinh tí nào. Cốc nhựa thì khác. Mẹ chẳng tiếc. Thôi đành vậy. Mình nhìn bố. Bố uống một ngụm to và chẹp chẹp miệng. Mình cũng làm một ngụm to và chẹp chẹp miệng. Bố mẹ có vẻ vui kinh lên được, cứ như thể họ chưa từng thấy điều gì buồn cười hơn suốt cuộc đời buồn tẻ cho họ.

- Nào, thế chúng mình vừa uống gì nhỉ? – mẹ hỏi với vẻ láu lỉnh.

Mình nghĩ, trò chơi này đã đi quá xa rồi. Cần phải dừng lại thôi, thế nên mình trả lời: - Chanh

Điều này còn khiến bố mẹ khoái chí hơn nữa.

Lạ thật, chẳng hiểu khi chưa có mình thì họ lấy ai để mà mua vui nhỉ?

Theo:

Eva

0 nhận xét

Đăng nhận xét